Chuyện kể nghề bốc mộ (phần 3)

Trải nghiệm đáng nhớ năm 13 tuổi
Bãi tha ma quê tôi mỗi độ cuối Thu đầu Đông là tấp nập người ra vào. Người thì tu sửa, xây lăng, người thì chuẩn bị bốc mộ cho người thân của mình. Cái khu ấy gần một con sông mỗi lần nước dâng lên là trắng xóa cả một vùng, tôi với mấy thằng bạn vẫn rủ nhau ra đó chơi vì nó ở gần bờ đê, gió mát lắm, đây là nơi lý tưởng thả diều và trốn bố mẹ tôi.
Bài này tôi viết là thực trải nghiệm và tôi cũng cảnh báo trước sẽ có một số ám ảnh của tôi tới các món ăn mà tới giờ tôi cũng không dám dùng lại. Tôi không chịu trách nhiệm cho ai đó nếu vì đọc bài của tôi mà bị ám ảnh món ăn hay lợm giọng đâu nhé.



Cái chỗ này trước chuột nhiều lắm, chuột to bằng bắp chân bọn tôi, béo mũm mĩm, đi lại chậm chạp, quanh khu nghĩa địa này người ta chẳng ai làm gì nó cả. Một dạo nhiều người thích ăn thịt chuột rồi họ tới đào bới, bắt đi nhiều lắm, lâu rồi tôi còn chẳng thấy con chuột nào dám chạy lang thang ở đây nữa.

Tôi nhớ nhất hồi ấy vào giữa đông năm 2003 lúc ấy tôi đang học lớp 7, thằng bạn tôi rủ tôi đi theo ông chú nó (lại ông chú) để xem ông ấy bốc mộ cho bà cô nó. Cái nghĩa địa ấy nó xa khu tôi sống gần 2 cây số nên ở đấy lúc nào cũng tối om. Mỗi lần khi muốn bốc mộ thì họ phải thuê máy nổ, máy nổ hồi ấy đắt đỏ lắm cả trăm ngàn một tiếng, máy chạy dầu thôi, thế nên cứ 2 hoặc 3 nhà họ chung nhau thuê để làm, tiết kiệm chi phí. Nước sạch ở đây cũng không có và họ đưa luôn quan tài ra bờ sông rồi tận dụng luôn nước ở đây để tắm rửa cho người đã mất, rồi sau đó mới tắm lại bằng nước ngũ vị hương.

Hôm ấy trời lạnh lắm, tôi với thằng bạn ngủ cùng nhau vì tôi sang nhà nó để nó kèm tôi học toán chuẩn bị thi học kì 1. Hai thằng dậy từ 12h đêm, bạn tôi nó cầm một chiếc đèn soi nhái có ắc quy, loại đèn trung quốc có tay cầm mà nặng trịch như quả tạ thời đó còn tôi cầm một chiếc gậy bằng gỗ lớn bằng nửa cổ tay, hai thằng dắt nhau ra nghĩa địa. Trời hôm ấy có một chút mưa phùn, vừa đi vừa thở lại còn bốc khói, tôi đã không muốn đi nhưng ngủ một mình vừa lạ giường mà nghĩ đến rất sợ nên tôi theo nó chứ không biết làm sao cả.


Ra đến nơi thì thấy có 2 nhà cùng bốc, nhà bên kia còn đang thắp hương khấn vái, thì bên này chiếc quan tài đã được đưa lên bờ và chuẩn bị khai quan. Chú nó thao tác nhanh nhẹn đến lạ thường, bên trong chiếc quan tài khá là sạch sẽ ngoài cái mùi hôi hôi một chút thì không có gì đặc biệt. Khi đang tắm rửa sắp xong còn chiếc hộp sọ, chú nó đang xoa xoa đầu cái hộp sọ ấy thì có một ông bác ở đâu đến tay cầm cái bát, ông ấy vừa nói vừa thở hổn hển "anh cho tôi xin một chút nước trong chiếc hộp sọ để tôi uống chữa bệnh hen suyễn mãn tính".
Chú bảo "ghê lắm bác uống được không?" Ông bác ấy gật đầu, chú lắc lắc rồi đổ vào chiếc bát con mà bác kia cầm. Đổ qua 2 cái hốc mắt của cái hộp sọ, xong thì được khoảng 1 phần 3 bát, tôi thấy rõ mồn một cái màu nước ấy nó hơi đục đục như cái nước của món thắng cố khi đun sôi ấy, bên trong nó còn vẩn vẩn. Chẳng biết mùi vị như nào nhưng ông bác ấy cảm ơn rồi đưa lên mồm làm một hơi hết sạch. Tôi với thằng bạn 2 thằng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau mặt biến sắc, tôi sợ quá bảo hay là về ngủ mai đi học sớm. Lúc này tôi đã không còn hồn vía nữa rồi.

Ông bác kia vẫn kiên nhẫn đợi lại nhà thứ 2 để xin tiếp ít nước trong hộp sọ uống tiếp, bác bảo không ai muốn uống nó đâu nhưng cái bệnh này nó kỵ mỗi cái nước này thì phải uống nó mới đỡ, mới khỏi được. Nói xong bác chạy quay lại chỗ chú thằng bạn tôi xin thêm một miếng ván quan tài. Sau bác cho vào chiếc túi nilong đút thẳng vào túi quần, còn không quên chấm chấm vào phần nước phía trong chiếc quan tài có mùi tanh tanh. Tôi quay ra hỏi bác lấy cái ấy làm gì vậy, ông bác bảo đem về chấm mụn cơm với mụn cóc, chấm 2 đến 3 lần là khỏi ngay. Tôi càng thấy khó hiểu mà chẳng hiểu sao ông bác này lại có được những kiến thức lạ lùng đến thế.



Thằng bạn tôi đi qua chỗ nhà thứ 2 thấy nhà kia đưa quan tài lên bờ nó cũng tò mò muốn ở lại xem, tôi cũng sợ lắm nhưng không cản được nó vì nó cầm đèn, thế là phải ở lại xem cùng nó. Sau khi hương khói nghi ngút thầy cúng gõ mõ liên tục thì một ông trong tổ bốc mộ hót cầm cái gậy sắt, chọc chọc rồi hất tung lắp quan tài lên.

Lúc ấy tôi chưa kịp nhìn thấy gì nên di chuyển ra chỗ đất cao cao nhìn cho rõ, bỗng mùi tử khí sộc vào mũi khiến tôi đứng người. Thứ mùi ấy nó gây gây kiểu có chút mỡ, rồi lại hắc hắc mùi khá nồng và tôi có cảm giác nó ám hẳn vào người tôi luôn. Sau đó một bác nữa đến vạch cái áo ra thì để lộ nguyên nội tạng bên trong, nó thật đến nỗi như giải phẫu sinh học lớp 8 mà tôi học sau này.

Tôi chết khiếp ngã ra đất, thằng bạn tôi cũng không nói được gì, mắt trợn trắng. thấy mọi người nói "kết rồi" phải chôn lại thôi. Ông bác kia vẫn còn thò bát xin một ít để uống vì thấy ông ấy đứng khò khè liên tục. Bác kia còn nói đùa "làm cỗ lòng về nấu cháo có khi ăn lại khỏi ấy chứ". Ông bác kia lắc đầu bảo "tôi uống nước quen rồi chứ ăn thế này tôi chịu".
Mặt xanh như tàu lá, tay chân lạnh toát tôi ra kéo áo thằng bạn, nó đang vừa bịt mũi vừa chăm chú nhìn,thấy tôi kéo nó giật mình chửi tôi "đcm mài đừng doạ tao". Hai thằng đều sợ nhưng lúc này đều không dám về mà ở lại xem.
Do thi hài chưa tiêu hết nên người nhà phải về lấy thêm vài bộ quần áo mới mang ra cải táng lại cho người mất. Ông chú cầm gậy sắt trước ấy có thoả thuận với gia đình người bị "mộ kết" rằng "giờ nếu muốn cải táng để xếp xương thì phải có 3 con dao sắc, 3 người đẽo liên tục may ra trước 4h sáng mới xong" (đẽo thịt khỏi xương đó). Lúc này là gần 2h đêm, tôi một tay túm quần tay túm áo thằng kia, lúc đó có ai hù là tôi nhất trí đái ra quần chắc luôn. Người nhà nghe xong không đồng ý vì họ xót người đã mất nên thôi và yêu cầu các bác chôn lại.



Tôi và thằng bạn về nhà ngủ nhưng mở mắt đến sáng cứ nhìn trần nhà với nhau, sau hôm ấy tôi bỏ ăn, và cũng ốm 4 hôm liền. Gần 2 tuần không ngủ vì chỉ cần nhắm mắt vào là lại mơ thấy chuyện ngày hôm ấy. Thịt thì phải lâu lắm tôi mới ăn lại, còn riêng khoản lòng (nội tạng) tôi bỏ hẳn không dám đụng đũa luôn, sợ đến bây giờ.
Hải Phòng chỗ tôi vào mùa đông ngoài món rươi ra còn món nữa là món ruốc, con ruốc nhỏ li ti nó thường được chưng với cà sau đó ăn với rau sống. Ruốc ngon lắm nhưng cho đến một lần mẹ tôi ra chợ mua mẻ ruốc về định sốt cà chua ăn như mọi ngày thì một khoảnh khắc khiến tôi phải nhớ suốt đời. 

Mẹ đưa cho tôi mang ruốc đi rửa bằng chiếc giá nhỏ vo gạo, trong chiếc giá ấy có bọc vải màn, khi đổ ruốc ra thì tôi giật mình ngã ngửa ra sau. Trong túi ruốc mẹ mới mua về có nguyên một chiếc móng chân của người lớn. Tôi sợ quá hét ầm lên, vì lúc này tôi mới nhớ ra là họ hay mang quan tài ra sống để tắm rửa cho sạch sẽ. Và vì thế mà người ta đi kéo ruốc, kéo luôn cả một chiếc móng chân.
Thế là từng năm ấy đến giờ gia đình tôi không dám ăn ruốc hay sản phẩm từ ruốc thêm lần nào nữa.

----còn tiếp----


Không tuyên truyền mê tín dị đoan. Không cổ súy cho các hình thức bói toán, cúng bái, thầy bà. Đây đơn thuần chỉ là một câu chuyện, Không đại diện cho bất cứ giải pháp thay thế nào giải quyết cho những trường hợp tương tự

9xac Blog - Kênh tin tức 9xac - Chuyên trang tin tức mới - Hot,cập nhật liên tục nhanh nhất.

Post a Comment

Hãy lịch sự và văn minh khi đưa ra ý kiến bạn nhé ♡

Previous Post Next Post